Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: KHA KHẢ ÁI

Vốn em định viết một bài tâm sự thật là dài do đang dâng trào cảm xúc mà vào form thì thấy "cố gắng viết súc tích" có chút hơi hơi hụt hẫng.

Chào thầy 5 và mọi người trong group em là học sinh cấp 3, đang tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu. Ngày hôm nay có một bạn chó không biết trai hay gái nhà hàng xóm tới nằm dưới gốc cây vừng nhà em. Nghe nói là nó xa chủ cũ nên nó buồn 3 ngày rồi. E với e gái e ra ngồi chơi với nó ,cho đồ ăn, mở nhạc mà nó k thèm quan tâm.

Một lúc thì sấm sét ầm ầm trời mưa mà nó cũng k nhúc nhích e đuổi nó đi nó không chịu đi. Chủ nó tới kêu về nó cũng không đi nó còn gầm gừ nữa. Có ông hàng xóm tới lấy đá ném nó mà nó cũng k nhúc nhích. Nó nằm lì ra đấy. Nhìn nó hiền hiền, khù khờ, thụ động, giàu tình cảm cũng giống giống em. Khi có chuyện buồn thì cả người và động vật ai cũng muốn ù lì, ủ rũ nằm một chỗ.

Thế giới thì luôn vận hành nên đâu có chuyện đứng yên được k tiến thì lùi. Từ nhỏ em không được ăn to ăn khỏe như mấy bạn rồi, học hành cũng chậm chạp lắm. Mẹ e stress với việc ăn uống của e nhiều lắm. Không muốn thấy mẹ buồn nên e cũng cố gắng ăn uống cố gắng học hành. Nhưng mà luôn thấy áp lực, căng thẳng từ khi còn rất nhỏ.

Lên lớp 3 e có duyên chơi thân với đứa bạn, nó nhanh nhẹn thông minh được nhiều người yêu quý lắm trái ngược với em lun. E có tính lười mà có bạn thân siêng năng thì xem sao được đằng nào cũng bị so sánh nên phải ráng theo cho kịp nó chớ. Nó tham gia cuộc thi gì e cũng đăng kí tham gia và đương nhiên thi gì nó cũng đậu còn e có cái đậu cái rớt.

Năm lớp 3 có 2 môn học mới xuất hiện là môn tin và môn tiếng Anh lúc đấy e cũng đi học thêm môn tiếng anh mà sao không hiểu gì hết mà trái lại con bạn thân của e nó học nhanh được cô giáo yêu thích lắm. Sang lớp 5 thì 2 môn này đưa vào bắt buộc thi học kì phải được 9 10 mới đạt hsg và e được 8 đ 2 môn này cố gắng hết sức đối với e lúc đấy .

Em hsk về má chửi quá chời. Lúc đó e nghĩ mình không có duyên với nó học tài thi phận. Hè lên lớp 6 trường cấp 2 có tổ chức thi vào lớp chuyên Anh. E dốt tiếng anh mà thấy bạn mình nó thi cũng ngựa ngựa thi và rồi cũng knock out. Nhóm bạn e vào chung lớp học hết có mình e xuống lớp thường học. E một thân một mình ra lớp toàn bạn lạ hoắc nhìn nhóm bạn tụm chung chỗ xếp hàng chuần bị vào lớp mới mà e tủi thân lắm.

Sau cơn mưa thì trời lại nắng em vào lớp thường nhưng mà trở thành ngôi sao đứng nhất lớp nên cũng không tệ. Các bạn vây quanh em nhiều người thích chơi với e lắm. Cản giác được nhiều người yêu quý khiến em vui hẳn lên. Môn tiếng anh lớp 6 lúc đấy dễ nên mới dô em được 9.6 được cô giáo khen. Mà lúc e học thêm là e với với lớp chọn sách khác do bạn thân e nó học lớp chọn nên e theo nó học lun. Học sách nâng cao nên e k hiểu gì hết mà thấy tốn tiền thôi mà lúc đó ở lớp học thêm e sợ cô kêu vãi lun tại sợ nói ra sai bạn nó cười.

Trái ngược với lớp học thêm thì ở trường e là ngôi sao sáng. Làm bài kiểm tra toàn 10 đ. Được cô khen giỏi mà e thấy mình không thật sự giỏi như vậy nên e cũng thấy thẹn với lòng e bắt đầu nghiêm túc học tiếng anh hơn tiếng anh của e cũng dần tiến bộ. Từ môn học đáng sợ nhất trở thành môn yêu thích và là môn em tự tin nhất . (Đây là giai đoạn e tiến tới không ngừng đây ạ).

Rồi 4 năm cấp 2 cũng trôi qua e phải thi tuyển sinh vào 10 . Nhờ nỗ lực ngày đêm e đạt kết quả ngoài mong đợi. E được vào lớp chọn nằm trong những bạn có điểm số cao nhất từ trên xuống. Và được học chung lớp với bạn thân e. Lẽ ra được đi học được gặp bạn bè thầy cô ở ngôi trường mới chứ ké dịch bùng phát. E phải ở nhà để chống dịch một người hướng nội như e thấy ở nhà cũng tốt nhưng mà rất dễ bị ù lì thụ động.

Và thi xong lớp 10 e gặp nhiều vấn đề về sức khỏe. Đương nhiên cơ thể cũng phát tín hiệu trước đó rồi nhưng mà hồi đó k quan tâm lắm. Chưa bao giờ e cảm thấy sức khỏe quan