Listen

Description

Send us a text


NGƯỜI GỬI: MY MẠNH MẼ

Em xin chào thầy Năm và gia đình Web5ngay.

Em không biết được em có nên tha thứ cho ba ruột và ông nội của mình hay không, sau những gì mà hai người họ đã làm với em từ bé cho tới tận bây giờ…

Kí ức của em vẫn rất rõ ràng. Ngày bé, chắc lúc đó em 4-5 tuổi gì đó, ba mẹ đi làm rẫy, để hai chị em của em ở nhà cho ông nội của em trông. Lúc đó, ông nội em lo..t quần áo em ra, và làm gì thì mọi người cũng có thể hình dung được. Xong xuôi, ông còn đe dọa là không được nói cho ba mẹ biết. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần bắt đầu cho những chuỗi ngày bị xâm hại tình dc trong câm lặng của em. Em cũng chả nhớ em bị ông nội của mình lạm dụng bao nhiêu lần nữa, chỉ nhớ mỗi lần ông đều dụ dỗ, đe dọa em không được nói với ba mẹ. Tới lúc em chỉ biết máy móc mà lặp lại những gì ông nói.

Có một lần, em lấy hết can đảm kể chuyện cho ba nghe. (Mà giờ nghĩ lại sao em ngu vậy chứ, nói cho ổng nghe cũng chả được gì, chắc lúc đó em đã nghĩ rằng khi kể cho ba nghe, có khi ba sẽ thông cảm và thương em hơn chăng?)

Thì sau khi kể, ngay lập tức, ba gạt phăng và cấm em kể lung tung cho người khác nghe. Rồi em nghe ba hỏi ông một câu: “Ba làm gì mà để nó nói con vậy? Ông nội chỉ trả lời là ba giỡn với cháu, và chấm hết. Không có gì tiếp theo nữa, không hành động, không lời nói, không làm bất cứ cái gì để bảo vệ em. Mặc cho em cứ tiếp tục bị xâm hại cho tới năm em học lớp 7 thì mới hết, vì lúc đó gia đình em cũng chẳng còn.

Giờ tới lượt ba em. Em nghe mẹ kể: Khi còn trong bụng mẹ, ổng đã nổi máu đánh đập mẹ em dã man. Mẹ suýt xảy thai em. Tới khi em ra đời, ổng cũng chẳng có mặt bên cạnh. Mẹ sinh em xong không có một ngàn nào, nằm trong bệnh viên vớ được cái bánh bao thiu người ta để lại mà ăn dằn bụng lấy sức. Người ta thương quá mà cho hai mẹ con chút đồ ăn. Tới khi mẹ đưa em về, được mười mấy ngày tuổi, vì em khóc mà ổng đá em một cái bay từ trên nôi lọt xuống đất. May là em không chết. Và từ đó trở đi là những chuỗi ngày em bị ổng bạo hành vũ lực.

Ổng lên rừng chặt cả bó trúc, về đánh hai chị em của em tới khi nát thì đi chặt tiếp thêm bó nữa. Em cũng chẳng biết em bị đánh lên người bao nhiêu bó trúc nữa. Rồi khi thấy bó trúc không bền, ổng bện dây điện của nồi cơm điện lại, như tóc mà được bện lại vậy, để đánh em. Đánh em mà em không la thì ổng vừa đánh vừa chửi bao nhiêu từ tục tĩu như l** m* mày, thứ con đ* chó này nọ, trơ trơ cái mặt. Em mà la hét lên xin tha thì ổng đánh càng hăng, vừa đánh vừa đay nghiến :”la nè.. la nè…”

Người em không tuần nào là không có vết bầm.

Người ta nói trời đánh tránh bữa ăn, khi em ăn cơm mà ham xem hoạt hình thì ổng chụp nguyên cái tô canh nóng lên đầu em và lại lôi em ra đánh.

Em bị đánh bao nhiêu năm thì mẹ em và em trai của em cũng bị đánh bao nhiêu năm như vậy. Mẹ em thì ổng dùng nắm đấm mà đấm như kẻ thù á. Ổng đánh mà mẹ chịu không nỗi, bỏ nhà đi, nhưng thương em quá lại mò về và lại bị đánh.

Rồi em trai của em thì cũng bị đánh quá, bỏ nhà đi bụi khi mới có lớp 5. Và nghỉ học bươn chải đi làm luôn từ đó tới giờ.

Em thì ráng mà đi học, sống trong sự lo âu và bị đánh mỗi tuần, có khi là mỗi ngày. Mọi sự việc đỉnh điểm khi em lên năm lớp bảy. Em nghe hàng xóm bày cách, thế là hai chị em, lên công an phường trình báo, rồi canh lúc ổng chuẩn bị đánh mẹ em gọi công an tới bắt ổng. Ổng bị triệu tập rồi có bị phạt hành chính gì đó. Nhưng sau lần đó ổng về đập em một tăng te tua, còn cấm em đi học với lí do: “Mày đi học nuôi chồng con mày chứ nuôi gì tao mà phải đi học” Mẹ em lúc đó kiểu có sức mạnh nào đó, dám đứng lên ngăn cản: “Con cứ đi học đi, học là học cho con mà” Xong cái ổng lao vào đấm mẹ em. Rồi lấy búa đập lên đầu hai mẹ con. May là hai mẹ con vẫn chưa chết.