NGƯỜI GỬI: DƯA HẤU
Chắc là xưng con hen thầy!!! Hôm nay con cúp học bài một bữa để viết tâm sự một chút
Từ nhỏ con đã học không xuất sắc, chỉ tầm khá một chút thôi, nhưng không hiểu sao mọi người vẫn nghĩ con là đứa giỏi, chỉ có con mới biết bản thân mình không hề giỏi, điều này ám ảnh đến tận sau này!
Suốt những năm tuổi thơ của con hầu như đều phải làm việc buôn bán phụ giúp gia đình, năm con 15 tuổi gia đình con gặp biến cố lớn lắm, lúc đó con chỉ nghĩ ước gì có thể dừng lại cuộc sống này để con bớt đau khổ, để con được thanh thản không nghĩ đến những việc kinh khủng đã xảy ra, tới khi con 17t nhờ một người bạn mà con biết con đã trầm cảm.
Trong suốt 4 năm tiếp theo mỗi ngày con đều cố gắng, đều tự động viên, đều tự chữa lành cho mình và không biết bằng phép màu nào đó con đã bớt bệnh rất nhiều, sống vui hơn và lạc quan hơn.
Nhưng có lẽ lúc này thần kinh con bắt đầu có dấu hiệu không ổn, con không làm chủ được cảm xúc và hành động, không thể nhớ rất nhiều việc trước đây, thậm chí con không phân biệt được việc đó có từng xảy ra không và quên mặt rất nhiều người và nghiêm trọng hơn con vì quá tức giận con đã có hành động làm hại người khác trong lúc không tự chủ được. Mọi việc dần ổn nhưng căn bệnh này thì mãi mãi không thể hết, nó sẽ đến bất chợt lúc nào mà bản thân yếu đuối hay sợ hãi.
Con làm việc cho một công ty đó tới hiện tại được hơn 6 năm. Những năm đầu tiên có vẻ sức khoẻ con vẫn còn ổn, con đã làm việc cật lực không hề muốn nghỉ ngơi vì khi làm việc nhiều con thấy bản thân mình sẽ ổn hơn.
Thời gian đầu stress và áp lực nhiều, căn bệnh lại quay lại, con luôn tự trách bản thân vô dụng, không biết làm việc, không làm gì ra hồn, con không hề biết làm việc như mọi người đã thấy (giống suy nghĩ ở đầu bài)
Gần đây khi công việc stress liên tục, sếp la rất dữ, con càng sợ hãi, con sợ sếp kinh khủng, sợ đến mức con đã ám ảnh tới mức không ngủ được, có lẽ con sợ mất việc nữa vì con đang phải gánh một khoản nợ khá lớn. Con sợ mình làm sai, sợ mình lại phạm lỗi gì đó, sợ mất việc, sợ kinh tế khủng hoảng sẽ bị sa thải. Con tự trách mình thật vô dụng, dở tệ, làm việc bao nhiêu năm không có kinh nghiệm, con thấy mình không xứng đáng được nghỉ ngơi, được giải trí dù là xem một tập phim hay rảnh rỗi cũng làm con hoang mang, con thấy mình là một kẻ thất bại và không làm được trò trống gì!
Mỗi ngày con đều lên channel của thầy học những gì thầy dạy xem như một lời an ủi, mỗi lần bị sếp la con đều tự nói với bản thân phải kiên cường, phải cố gắng hơn, phải tập trung hơn nhưng sức đề kháng con có vấn đề từ lúc 15t và thần kinh của con đã có tì vết vì con rất dễ bệnh, không khoẻ và mất phương hướng.
Cách đây 5 năm trong một lần đi làm con bị tai nạn giao thông dẫn tới tiền chấn thương sọ não, không ai biết việc con đã uống rất rất nhiều thuốc, bây giờ mỗi đêm con đều phải uống thuốc điều trị trầm cảm. Con thấy có lỗi với công việc mình nhiều lắm, con thật sự không muốn liên tục mắc lỗi, con không hề cố ý. Cho dù bệnh hơn 10 ngày con cũng không dám nghỉ vì con sợ lí do sức khoẻ cá nhân ảnh hưởng tới công việc nó rất là thiếu chuyên nghiệp!
Mỗi ngày con đều tự hỏi bản thân hay là con kết thúc cuộc sống này, có lẽ sẽ không còn đau khổ, sẽ không phải khóc đến lã đi mỗi đêm. Con không có bất kì người bạn thân thiết nào ở Sài Gòn, con không có bất kì ai bên cạnh ngoài công việc, thật đáng buồn khi con không có gì trong cuộc đời này cả!
Hôm nay con thật sự muốn khóc thật to