Listen

Description

Là Thành phố vào ngày nghỉ lễ
bỏ quên anh loay hoay với những bộn bề, là vì nể
lại đi trễ
lê thê.....
lại đi trễ chuyến xe đưa anh ra khỏi thành phố
nó vẫn nằm đó
chẳng xi nhê
và anh.... chẳng thể đi về
anh lang thang nơi ngõ vắng, một mình vẫn vậy thôi
không có nắng gió của vùng miền biển, non cao vẫy gọi
không có nắm tay, cười nói, mây trời
chỉ có thứ âm nhạc nhàm chán cùng cây guitar
cố gắng vô tiền khoáng hậu
mắt đen chen thoáng nâu
Em ở đâu?
phải chăng là bình yên.....ngoài những nơi với anh là nhà
phải chăng là tình duyên?
Anh ngô nghê lắm em! ngu ngơ đến chẳng biết
anh là gió tự do phóng khoáng, rong chơi chẳng tiếc
rồi cứ thế tất tả chạy theo 1 điều gì đó, khó phân biệt, khó nhận biết
Như thanh xuân và cơn mưa rào
hay lời ngoại ru buổi trưa nao
anh thích lặn lội đằng xa chứ chẳng thích ở trong nhà
nên vì thế hay là vì thế
bàn tay cứ năm lại buông ra...

Là Thành phố vào ngày nghỉ lễ
bị bỏ quên đến trì trệ
như yêu thương này mới dấu
bị bỏ quên ngày nới nhau
Và người đời vẫn cứ vô cảm
nhưng chẳng bỏ quên lòng tham
khi ngày thường đổ xô chạm, ta cứ bỏ quên tạm
tạm ly phê anh ngồi một mình
tôi cốc trà đá dăm điếu văn minh
tạm góc tường anh bơm vá
bác photo, cô hàng nước, đến bà giám đốc - thư ký bỏ quên đến tơi tả
hay đơn giản hành lý đã đầy khiến ta mỏi chân không thể bước tiếp đến nơi xa
1 ngày mai - đôi ta.....