Lặng....
1 câu chuyện của anh!
Producer: Jurrivh
Lại kể về một câu chuyện tình, giữa mặt trắng và bóng tối
Trăng lờ mờ rồi sáng tỏ, rồi chạy đi mất lối
Bỏ lại đêm một mình, giữa những yêu thương tiếc nuối
Nhưng chỉ mất một thời gian ngắn để đêm đón bình minh thôi
Vì nó đã quen, vì nó biết trăng yên vui nơi khác
Giống như cách trăng đến bên tôi, trăng sáng rọi một nơi khác
Và có lẽ đó là sứ mệnh mà trăng mang theo bên mình
Mang anh sáng đến bên để tôi biết rằng vẫn còn 1 nơi yên bình
Nơi mà có 1 người con gái, lo cho tôi như mẹ
Người lắng nghe từng lời tôi nói, thấu hiểu tôi như thế
Chẳng thể nào giấu được điều gì, khi nhìn vào đôi mắt đó
Chưa bao giờ thế giới lớn vậy còn tôi chỉ như một đứa nhỏ
Đứng đằng sau và nhìn em đi, rồi lững thững bước theo
Muốn níu lấy đôi bàn tay kia để tình cảm cứ thế lớn theo
Nhưng có lẽ tình cảm của em dành cho,nó to lớn biết bao
Đôi mắt tối chẳng thể mở rộng chỉ nhìn được phần nào
Nên đến khi ngộ nhận lấn sâu, tôi chẳng thể dừng lại
Đánh mất đi tình cảm quý giá, để rồi tôi một mình ở lại
Giữ bộn bề yêu thương, biết xếp sao cho hợp lý
Phải chăng rằng hành lý đã đầy tôi nên một mình bước đi
Rồi cứ thế thơi gian qua nhanh, tôi cũng xuôi dòng cảm xúc
Còn về em, tôi vui khi biết chắc rằng em đang hạnh phúc
Những kỉ niệm ngọt ngào về em, tôi sẽ mang đi cất
Đối với tôi thì em vẫn là người con gái tuyệt vời nhất
Đường anh đi
giờ đây đã ngược với lối em về rồi
đường vẫn vắng bóng người, xuôi ngược một mình thế thôi
hướng anh chọn là phương em bỏ, ngã ba rẽ đôi
Thôi thì còn lại gì khi không ngược lối hả em cứ lặng lẽ thôi
Lặng lẽ thôi có một thói quen đã mất
Lặng lẽ thôi em, chẳng lệ nào riêng rẽ từng đôi mắt
Đêm kệ đêm, tới ngày mai thì trời lại sáng
Em nhớ mỉm cười em nhé
như là em, chưa bao giờ từng nhớ tới một người
Chưa bao giờ từng nhớ tới một người
Là khi nụ cười còn trên đôi môi em
Đỏ,
đỏ thắm những ngày em còn là 1 cô nhóc thơ ngây
Đỏ lắm những ngày, hoa phượng rơi qua những bức thư tay
Ngày ngóng rồi đợi, em vui như trẻ lên ba
Tôi cười và nhắc,
em ơi! ở đây chứ đừng đi xa
em ơi! ở đây chứ đừng đi xa
Mắt ai nhòa, chen với mưa? Là mắt ai em ơi? Tôi không còn ôm em nữa
Là dắt tay em đi, nhưng chẳng thể, con đường kia quá dài, anh sợ ngày mai…
Không
Hay là em
Hay ai
Vẫn đỏ thắm, tấm bằng em cầm còn thơm mùi mực
Em về thăm, sau 6 năm vẫn còn oan ức
Trách anh, là tại sao chưa một lần nói
Trách anh, từng ấy năm qua sao chẳng hỏi thăm tới một lần nổi