Listen

Description

Send us a text

NGƯỜI GỬI: Mr. D


(Bài này lại là một bài tâm sự rất dài, em hi vọng thầy có thời gian ạ, với lại em có thể đợi nếu có những bài khác của những người cần sự giúp đỡ của thầy hơn)

Kính chào thầy,

trời ơi nhanh quá thầy ơi, mới đó đã gần 1 năm rồi. Mãi tới hôm nay 19/10/2025 em mới có thời gian rảnh để viết cho thầy, cũng như là nghĩ về 1 năm qua. Trước tiên, em hy vọng thầy vẫn khoẻ (qua những bài tkcx và tsbv năm rồi thì may quá thầy vẫn còn nhiều sức khoẻ cảm xúc cho hai chương trình ý nghĩa này). Em cảm ơn thầy vì thầy vẫn dành tâm huyết cho hai chương trình, cũng như thời gian cho hai bài gửi trước của em.

Về phần mình, đáng ra bây giờ em đang viết trong tâm trạng vui, nhưng em thấy cũng trầm lắng một cách lạ. Em xin kể lại cả (hơn) 1 năm qua để cho nó có mạch câu chuyện ạ. Em viết bài tâm sự lần đầu vào 22/7/2024, lúc đó em mới đang kì 2 đại học, sau đó là vào 15/11/2024, lúc em đang học kì thứ 3. Em nhớ lúc em viết bài đó em vui lắm tại vì em vừa xin được thực tập và điểm trung bình năm đầu của em được xếp loại xuất sắc. Nhưng mà đoạn ngay sau đó nó thay đổi hẳn thầy ơi: cái đợt tìm thực tập nó làm em stressed kinh khủng, ngay sau khi tìm được job em bị đau đầu 2 tuần liền, ngày nào em cũng bị đau đầu. Và sau cơn đau đầu thì vào mùa lạnh của Đức và em bị sốt với cảm mạo cả 1 tháng nữa. 

Em còn nhớ ngày 12/12/2024 là em vừa nằm trên giường vừa nghe bài phản hồi của thầy với bài tâm sự đầu tiên của em. Những ngày đau ốm đó nó buồn và nó làm em lo lắng khủng khiếp vì lịch của em là em bắt đầu đi làm vào tháng 1/2025, cũng như em sẽ về Việt Nam trong cả tháng 4/2025 và trong cả tháng 2 lẫn tháng 3 em phải thi trên trường. Nghĩa là trong những ngày nằm bệnh em nghĩ về 3 tháng đầu năm vừa đi làm vừa ôn thi vừa phải làm bù cho tháng 4 (và công việc thì chưa làm nên em cũng chưa biết có làm được không). Em không biết phải diễn tả như nào những mà nó nhiều cái lo lắm thầy, và cái lo trên hết là nếu em bị bệnh một đợt nữa như đau đầu cả nửa tháng thì em không xoay nổi. 

Nhưng mà cũng có cái hên là đợt đó tkcx có một bài là “những ngày đen tối rồi cũng qua, nếu bạn sống đến ngày mai”. Trời ơi những ngày đó em sống đúng theo vậy luôn thầy ơi, em chỉ ráng mỗi ngày học nhiều nhất có thể, tập thể dục và dặn mình đừng lo lắng để không bị stress. Em còn không dám đặt mục tiêu là phải được bao nhiêu điểm hay phải đạt được cái gì. Lúc đó em còn phải từ bỏ việc tập tạ và thay vào đó là mấy bài tập thở hay mấy bài tập để lưu thông khí huyết cho đỡ đau đầu nữa. Nhưng mà may sao cứ vậy mà em lê lết qua được 3 tháng khủng khiếp đó để kết thúc học kì thứ 3 và về Việt Nam. Lúc qua được rồi thì em thấy vui thầy ạ, vì kiểu trước đó em không thể tưởng tượng mình sẽ vượt qua bằng cách nào và lúc nào em cũng sợ cơ thể mình sập như năm ngoái, mà may sao cả 3 tháng đó em chỉ đau đầu một vài bữa thôi. 

Chắc tháng 4 về Việt Nam là tháng vui nhất trong năm của em, nói chung là vui lắm thầy ơi, tại sau 1 năm rưỡi vất vả em mới được về lại. Nhưng mà sau đó nó lại buồn, căn bản là tại tính em tham vọng: cứ sau mỗi kì em sẽ đặt mục tiêu cao hơn, năm đầu thì điểm xuất sắc, kì 3 thì điểm xuất sắc và tìm được thực tập. Và khi hết kì 3, lúc ở Việt Nam, khi mà em đang hưởng thụ thành quả của mình thì em lại quên mất những ngày vất vả của những tháng trước và em lại đặt mục tiêu cao hơn cho kì tiếp theo khi em quay lại Đức. 

Mục tiêu của em là vẫn giữ điểm số như cũ, chất lượng đi làm và em còn dự định học dư tín chỉ để sang năm em học ít lại và khi hợp đồng đáo hạn vào cuối năm em sẽ xin gia hạn để làm nhiều thời gian trong một tháng hơn. (Hợp đồng hiện tại của em hạn 1 năm và mỗi tháng em làm 50 tiếng ạ). Và vì cái mục tiêu này nên nó