NGƯỜI GỬI: Min
Em xin chào thầy Năm và mọi người !
Em xin chia sẻ hoàn cảnh của em một xíu. Chồng em hiện đang làm việc tại nước ngoài. Sau khi cưới nhau, em sang nước ngoài sống với chồng, đến khi có thai thì em về nhà mẹ ở VN để dưỡng thai và sinh em bé. Đợi đến khi em bé cứng cáp xíu, hai mẹ con sẽ sang nước ngoài để đoàn tụ với ba. Hiện tại thì còn tầm khoảng 1 tháng nữa chồng em sẽ về đón 2 mẹ con sang.
Trong thời gian em sống với chồng ở nước ngoài trước đây, em đã gặp một vấn đề như sau.
Chồng em có một hội bạn thân 4 người (2 cặp vợ chồng), vừa là bạn học cũ, hiện nay là đồng nghiệp chung công ty, trong đó có 2 người còn là đồng hương với chồng em. Nên bọn họ rất thân, rất gắn bó. Mọi người thường xuyên tụ tập ăn uống rất vui vẻ, nói chuyện tán gẫu hàng tiếng đồng hồ vẫn không hết chuyện. Vì những mối liên kết chặt chẽ đó khiến họ có rất nhiều chủ để chung để nói, đặc biệt là những câu chuyện ở chỗ làm.
Chỉ có em là lạc lõng trong những buổi tụ tập ấy. Em chẳng khác gì giọt dầu rơi vào cốc nước, có khuấy thế nào cũng không thể tan vào được.
Nhưng em xin đính chính là mọi người đều rất nice, vẫn luôn hỏi han em, tạo điều kiện để em đc nói đc hoà nhập. Nhưng lòng vòng một lúc, mọi người lại quay về chủ đề chung của nhau, và em lại đành yên lặng ngồi đó và nghe thôi. Em đâu thể tham gia vào một câu chuyện mà mình chẳng biết gì.
Sau đó vài lần em có cố gắng nói với chồng những suy nghĩ, cảm xúc của em. Và em đề xuất là em sẽ hạn chế tối đa việc tham gia những cuộc tụ họp. Em ở nhà một mình khi chồng đi chơi vẫn không sao, vì em cũng có thú vui riêng, sẽ không buồn chán khi ở nhà. Nhưng chồng em thì lại hay nghĩ theo hướng khác. Khi thì nghĩ là em giận dỗi cái gì mà nói lẫy. Khi thì nghĩ em ghét ai trong nhóm bạn.
Nói chung là chồng em không hoàn toàn hiểu hết được ý của em, dù em đã nói rất thẳng thắng. Có lẽ đây là hậu quả của việc ai cũng nghĩ phụ nữ nói có là không, nói một đằng phải hiểu một nẻo.
Chồng em lại muốn em đi cùng vì nếu em ko xuất hiện mọi người lại cảm thấy em ko hoà đồng, chồng em mang tiếng có cô vợ khó khăn, hay đại loại vậy.
Nếu em không đi chồng em cũng không đi luôn, vì không muốn làm khó chồng hay kiểu căng đến cùng "là có thế nào em cũng không đi", nên em cũng đành đi theo vậy.
Dần dà em thấy sợ và chán nản những cuộc tụ tập như vậy. Nhưng chồng em dường như vẫn không nhận ra tâm tư, sắc thái của em trong những lúc đó.
Giờ em lại sắp phải sang đó với chồng, em không biết phải đối mặt sao với tình huống này nữa.
Em xin thêm thông tin là em với chồng đã bàn bạc trước là em sẽ ở nhà lo việc nhà và chăm con, chồng lo tài chính. Nên em sẽ ko đi làm và cũng sẽ ko có những mối quan hệ bạn bè riêng ở nơi đó. Và em cũng hoàn toàn ok với việc đó, em có thú vui riêng khi rảnh nên cũng ko có nhu cầu phải có thêm bạn. Tuy nhiên chồng em lại thấy như vậy là buồn chán nên đi đâu cũng muốn kè kè đưa em theo là vậy.
Em mong thầy và mọi người sẽ cho em lời khuyên. Em xin cảm ơn !